Khi bước vào hôn nhân, tôi từng mơ mình sẽ là người vợ hoàn hảo: cơm ngon mỗi ngày, nhà cửa gọn gàng, chồng con hạnh phúc. Nhưng rồi, tôi nhận ra cái “hoàn hảo” ấy đang đè nặng lên vai mình. Tôi mệt, tôi stress, mà chẳng dám nói ra. Hôm nay, tôi muốn tâm sự với bạn về 5 áp lực làm vợ hoàn hảo mà tôi – và có lẽ nhiều phụ nữ trong hôn nhân – đã từng đối mặt.
1. Phải Luôn Là Người Vợ Tốt
Tôi sợ anh ấy thất vọng nếu cơm không nóng, nếu tôi quên giặt áo. Tôi cố gắng làm mọi thứ đúng ý anh, nhưng có hôm tôi kiệt sức, chỉ muốn nằm nghỉ. Áp lực làm vợ hoàn hảo khiến tôi quên mất rằng tôi cũng cần được yêu thương, chứ không chỉ là người cho đi.
2. Giữ Nhà Cửa Như Trong Tạp Chí
Tôi từng hoảng khi thấy nhà bừa bộn, sợ anh nghĩ tôi lười. Tôi lau dọn, sắp xếp, dù mắt cay vì thiếu ngủ. Nhưng rồi tôi tự hỏi: “Nhà sạch để làm gì nếu mình không còn vui?” Áp lực làm vợ hoàn hảo biến tôi thành cái máy, thay vì một người vợ sống thật.
3. Chăm Con Chu Đáo Như Siêu Nhân
Khi con khóc, tôi lo mình không đủ giỏi. Tôi đọc sách, học cách dạy con, chỉ mong con lớn lên ngoan. Nhưng có hôm tôi khóc vì áp lực – tôi muốn làm mẹ tốt, mà quên mất mình cũng cần nghỉ ngơi. Phụ nữ trong hôn nhân đôi khi quên mình không phải siêu nhân.
4. Giữ Dáng, Giữ Đẹp Để Chồng Không Chán
Tôi nhìn mình trong gương, lo những vết rạn, cân nặng tăng. Tôi sợ anh không còn thấy tôi hấp dẫn như ngày đầu. Tôi ăn kiêng, tập thể dục, nhưng lòng vẫn nặng. Áp lực làm vợ hoàn hảo làm tôi quên rằng anh yêu tôi không chỉ vì vẻ ngoài.
5. Làm Dâu, Làm Bạn, Làm Tất Cả
Tôi cố làm dâu ngoan, bạn hiền, vợ đảm. Tôi chạy theo kỳ vọng của gia đình chồng, bạn bè, mà quên chính mình. Có lần tôi kêu mệt, anh bảo: “Em cố chút thôi.” Tôi cười, nhưng lòng buồn. Áp lực làm vợ hoàn hảo đôi khi khiến tôi lạc mất bản thân.
Tôi Đã Học Cách Buông Bớt
Tôi nhận ra chẳng ai bắt tôi phải hoàn hảo cả – chỉ có tôi tự ép mình. Tôi bắt đầu nói “không” khi mệt, nhờ anh chia sẻ việc nhà, và yêu bản thân nhiều hơn. Phụ nữ trong hôn nhân không cần làm tất cả, chỉ cần làm điều mình thấy hạnh phúc. Bạn ơi, nếu bạn cũng đang gồng mình lên, hãy thử buông tay chút nhé. Tôi ở đây, cùng bạn, vì tôi tin bạn xứng đáng sống nhẹ nhàng hơn.